Friday 12 July 2013

Và ta sẽ yêu một lần nữa thôi

Đã bao lần ta tự dặn lòng rằng sẽ thôi đừng bao giờ mở cánh cửa yêu thương trong ta thêm lần nào nữa. Ta không muốn lại đi vào lối mòn cũ, không muốn trái tim lại phải vỡ òa những niềm đau, không muốn giọt nước mắt của ta phải rơi vì dành trọn con tim cho một ai đó mà chỉ được quyền lặng lẽ đứng bên cạnh người ta.
Ta đã khóa rất kỹ, rất chặt nhưng không hiểu sao vẫn có người tìm ra lối ấy, rẽ vào cuộc đời ta mà ta chẳng thể làm gì. Dẫu biết trước rồi sẽ lại là một cuộc tình chẳng thể ra hoa, kết quả và có khi để đến được với nhau là cả một quãng đường gian nan vô cùng, nhưng ta lại tin, lại hy vọng về một hạnh phúc xa xôi nào đó ta đã từng có.

Dẫu biết trước rồi sẽ lại là một cuộc tình chẳng thể ra hoa, kết quả và có khi để đến được với nhau là cả một quãng đường gian nan vô cùng, nhưng ta lại tin
 
Rồi ta lại tự đánh đố với chính mình rằng ta có còn đủ yêu thương để trao cho người đến sau? Ta thấy sợ hãi trước những cảm xúc của con tim mình, thấy xót xa trước ánh nhìn đầy nồng nàn, thiết tha mà người ấy đang dành cho ta.
Ta sợ sệt trước mỗi bước chân đến gần yêu thương nơi người ấy, ấm áp quá, dồn dập quá những gì mà người ấy đã gửi trao vào tâm hồn trống rỗng nơi ta. Bỗng nhiên ta khựng lại giữa lưng chừng, không biết rằng mình nên lùi lại hay bước tiếp. Ta- một người mang trái tim đầy thương tích liệu còn có thể nào đem lại niềm vui đủ đầy cho ai?
Ta không còn nhận ra ta nữa, ta hèn nhát, yếu đuối và không tin tưởng cả vào chính bản thân mình. Ta có thể làm gì để mình không phải thế này nữa. Chẳng biết? Muốn có một ai đó làm ta nhận ra được giá trị của những gì ta đang trải qua, muốn có ai đó cho ta một lời khuyên để được giải thoát trong lúc này. Nhưng chẳng ai tìm đến bên ta lúc ta cần cả hay nói đúng hơn ta đã không cho ai cơ hội ở bên đủ gần để biết và có mặt những lúc ta cô đơn.

Nhưng chẳng ai tìm đến bên ta lúc ta cần cả hay nói đúng hơn ta đã khôngcho ai cơ hội ở bên đủ gần để biết và có mặt những lúc ta cô đơn
 
Thôi thì không thể trách ai được cả, ta chỉ có thể chì chiết lấy chính mình, gào thét đủ để con tim ta có thể nghe và rạch ròi mọi thứ rõ ràng nếu như có thể. Rồi ta lại phải góp nhặt từng cảm xúc ít ỏi của lòng để tự phân bua rằng nơi đã từng trống vắng và hoang tàn ấy giờ đang cất chứa những gì.
Cũng muốn, cũng khát khao lắm chứ một lần ta được hạnh phúc trọn vẹn và đủ đầy như bao người. Nhưng làm sao để ta có thể không lại tiếp tục ngờ vực chính những yêu thương nơi ta, lại một lần nữa dũng cảm sánh bước song song cùng một người nào đó.
Khó rất khó, gian nan rất gian nan nhưng lòng vẫn muốn làm thế một lần. Ừ thì nếu ta lại một lần nữa lầm lũi cùng thất bại thì khi đó ta sẽ thôi, sẽ để bản thân ta được bình yên trong đơn độc như nó muốn.
Thanh Ngọc 
Trang Huỳnh Blog sưu tầm

No comments:

Post a Comment